BIỆT TRĂM NĂM (5. BIỆT THỜI TRUÂN)
Posted by hienan trên Tháng Bảy 12, 2007
V
BIỆT THỜI TRUÂN
MÙA XUÂN NHỚ
Đôi khi buồn ta ngồi lật giở
tấm bằng đỏ thông tin
Bỗng hiện về một nẻo chiến tranh
Ga Vũ én tối mờ muỗi đói
Sông Thao rộng chuyến đò ngang lầm lụi
Bãi cát dài dằng dặc thuở sinh viên
Những giảng đường hầm, những giáo trình mục hoen
Gánh củ nặng củ sắn lùi chảy nhựa
Ôi trung du một mùa xuân cháy lửa
Cọ ngụt xanh cuồng dại tình đầu
***
Bỗng dâng lên trùng điệp non cao
Ngày len lỏi Trường Sơn đặt trạm
Đường dây kéo căng ngực rừng bom đạn
Rũ mưa rừng lanh lảnh hồi chuông
Ai biết những tháng năm chịu đựng ngỡ bình thường
Đã làm một huyền thoại mới
Bao lớp người từ đây bước tới
Một chân trtời ngỡ chỉ trong mơ
Những luận án tưởng tượng khi xưa
Từ trang giấy hoá thân thành sự sống
Ký ức thông tin, phải không em ?
Có những ngày buồn lắm
Để xuân này ứa nước mắt tủi mừng
***
Chỉ còn ta con chim lỡ lạc đàn
Rời mạch điện đắm chìm vào chữ nghĩa
Rời tín hiệu vu vơ tìm vô vị Thần tiếc thương mùa xuân nhớ bạn bè
Biết tìm đâu tình yêu dấu ở ngoài kia
Ta mép mình trong phòng gương điện thoại
Ta ngợp dưới một vùng trời sóng chạy
Chợt vớt ra một câu hát tươi ròng
“Này người ngơ ngẩn đợi mong
Có dừng chân trạm viễn thông thì dừng
Cố nhân thì cô nhân cùng
Chia nhau một chén rượu nồng mà say”
ANH LÍNH VÀ CON CHIM CÂU
Cơn gió sớm cuối đông cuốn vội
tiếng tàu bay tắt lịm nửa đêm
hoà bình về hay mùa xuân tới
cảm giác cuối cùng hay cảm giác đầu tiên
O
anh lính xuyên đường làng
nghe hàng dương lay lắc
tiếng xe trôi rộn ràng
hay chính lòng anh hát
O
vẫn nắng xuân trời cao bát ngát
mà sao như ấm áp hơn
vẫn em của hôm qua tất bật
mắt bồ câu như muốn bay nhanh
O
cả đàn bồ câu nữa
lẫm chẫm đôi chân loanh quanh vạt cỏ
cái mỏ mổ hạt sương
anh lính xoè tay đón con chim nhỏ
hơi ấm hoà bình phả vào tay anh
rồi bàn tay mở
con chim tự do vỗ cánh bay cao
đôi cánh trắng chớp bình minh rực đỏ
O
nơi anh đứng là nơi chim ở
đỡ tổ chim nửa vỏ quả bom bi
chiến tranh đã quỳ nâng hoà bình lên đó
đất quanh hố bom rau đã xanh non
O
ở đát lửa chuyện sống đâu có lạ
nhưng dẫu quen vẫn muốn ngắm lâu lâu
ngày hoà bình đầu tiên về nơi tàu phá
lại bay lên rồi ở đấy cánh chim câu.
2.1973
ĐIỆP KHÚC MÙA THU
Chẳng hẹn nhau chúng tôi vẫn gặp nhau
Nơi diệt biệt động quân Nông Sơn, Tiên Phước
Nơi vây chặt lính dù trước chi khu Thượng Đức
Chẳng hẹn nhau chúng tôi vẫn gặp nhau
Hết ngày mưa đơn vị chiếm điểm cao
Em lại đến bàng hoàng trong nắng
Cao mênh mông là câu hò xứ Quảng
Quen lắm rồi vẫn cứ lặng người đi
Đất mẹ nghèo nhân hậu đến thế ni
Trao cho em giọng hát kỳ lạ lắm
Với lửa reo, súng rền đầy mặt trận
Câu hò này thành điệp khúc mùa thu
Điệp khúc mùa thu gợi kỷ niệm mùa thu
Nghe em hát thấy lòng đầy chan chứa
Cơn sốt rừng cũng không rền rĩ nữa
Lòng bao người dịu mát như sông xanh
Không thể nhận ra màu da tái xanh
Khi em xô câu bài chòi lanh lảnh
Không thể nhận ra tấm vai gầy mảnh khảnh
Khi em nói về chuyện diệt bốt,
Mũ tai bèo lớp vây quanh em
Ngàn câu cười đổ thành dòng thác lớn
Dòng thác cuốn đi những gì bề bộn
Để tâm hồn lại thanh thản, ung dung.
Điệp khúc mùa thu ngân dài đến mùa đông
Mặt trận càng lan sâu,điệp khúc càng tươi tắn
Đường chúng tôi đi đến ngàn ngàn trận đánh
Có điệp khúc làm cầu nối giữa những chiến công.
KHÚC HÁT MÙA KHÔ CAO NGUYÊN
Hướng ngã ba có mũi tên màu đỏ
Dòng chữ đỏ mịn quá nắng mưa
Tây Nguyên đường bao xa nữa ?
Rét lạnh qua rồi gió mang đến mùa khô
Cảm giác tới Tây Nguyên, đấy màu khô hồi xưa
Xuyên chập chùng những cánh rừng phía bắc
Đi với các anh suốt Trương Sơn xẻ dọc
Năm tháng qua đi gửi lại bao người
Bao người mở đường và khai phá đất đai
Nhận phần cho mình chỉ cỏn con gò đất
Nay trọn vẹn về ta đất nước
Mùa khô nhớ nhau chúng tôi lại trở về
Như từ đô thành về với đồng quê
Từ xa cách tìm về người tri kỷ
Cuộc trường kỳ từng bên nhau đồng chí
Cao nguyên ơi ! Chúng tôi hát như xưa
Có phải đây là khúc hát mùa khô
Khúc hồi tưởng những màu khô đánh giặc
Khúc bi hùng của những người đã khuất
Khúc tâm tình của tôi với các anh
Kiếm tìm nhau bằng dấu tích hành quân
Tháng năm phôi pha lối mòn mờ lại
Trận địa hồi nào giờ xanh ngàn cỏ dại
Đâu mảnh đất xưa nơi gởi các anh nằm
Đâu mảnh đất sương gió âm thầm
Reo hò lại những âm thanh thuở ấy
Những cuộc hành quân những ngày lửa khói
Lời khẽ rên trong đám cháy sốt rừng
Lời hát làm sao mà cán xẻng rung rung
Bỗng giây phút tay đào như chững lại
Phải khoảng đất này thấm máu sương đồng đội
Tay nâng niu trong ánh mắt tuôn rơi
Khúc hát vời những người đồng chí vô danh
Tôi lại hát hôm nay khi tôi đến
Trước các anh tôi hát lời thành kính
Hay lời này tôi hát với chính tôi
Bìa rừng phong lan đã nở tím rồi
Hoa cốt-mốt những cánh xoè mỏng manh
Nở suốt đường anh đi từ trận đánh
Vào khúc hát này, vào nỗi nhớ muôn sau.
Pleiku 4-1976
NGÀY 19.8.1977 Ở CỔN
Sáng
học sinh lớp bảy ồn ào tới trường
thi lên lớp tám
hơi lạnh
mang về màu thu
tôi bâng khuâng con đường rây mưa
xẫm một dòng nhựa sáng
có gì khẽ sóng
khi chạm những vết chân mờ
ngỡ dấu vết thu xưa
tôi đến rồi đi còn để lại
O
Ngày ấy
cũng sáng thu trong veo
cuộc chiến tranh ập xuống từ trời cao khốc liệt
tôi chỉ kịp nhìn theo
những đứa trẻ rời tay cha mẹ
những đoàn xe sơ tán ra phía Bắc
chỉ một loáng là bốn bề vắng ngắt
lúa đang ngậm đòng
các thửa ruộng đè lên nhau dập nát
người còn lại bới hầm tìm người mất
trận bom vừa tinh mơ
ở hầm kèo không thể nào cắm cờ
kỉ niệm ngày thành công cách mạng
cờ mọc trên ngực người đỏ thắm
tôi lau nước mắt em áo đen
rồi cùng lên trận địa 12 ly 7
O
và tình cờ sớm nay tôi lại tới
như phép thiêng cũng của trời cao
ai khẽ nấc rồi cười rưng khoé mắt
cờ hai bên đường bay hồng hào lên mặt
ước được như hôn ngực ai năm xưa
em đi đâu cô giáo của bây giờ
đứa trẻ mồ côi K10, K8
hay chính em áo đen kỷ niệm
cưới với tôi áo trắng muốt hàm răng
O
chính lúc ấy tôi muốn ra cánh đồng
cười khóc mình mình giữa bời bời xanh lúa
muốn cởi hết nhọc nhằn thả bay theo gió
những tháng năm tàn phá vụt qua
cây lan hành đã xoè hồng hoa
tôi đến ngắt thấy mảnh bom hoen rỉ
đất sắp lấp hết những hình thù kinh dị
thị trấn năm xưa kẻ địch định xoá tên
ngày kỷ niệm cách mạng thành công lặng lẽ
tôi hái nấm cỏ dày khắp miệng hố bom.
Cổn 19.8.1977
MÙA XUÂN DÂNG
Bất chợt nhìn trước cửa
Cành khô nhú chồi non
Xanh dần rừng tàn sương
Từ đâu mùa xuân đến
Đã sống cùng giá lạnh
Đồng đội ấm lửa hồng
Ngỡ như bàn tay lính
Kéo rừng qua mùa đông
Rủ nhau cắt lá rong
Mài sắc dao chẻ lạt
Quây quần nồi bánh chưng
Trạm máy cây đào biếc
Bên nhau ôm đàn hát
Nhớ thương dọc đường dây
Mùa xuân từ trong ngực
Biên cương, tuổi đôi mươi
Củi như hương bay
Xuân nay ai vắng mặt
Tự nhiên thấy ngập ngừng
Nơi bàn chân đập nhịp
Suối tràn ra từ đất
Từ đường dây reo chuông
Phải từ nơi bạn nằm
Mùa xuân dâng mùa xuân
SÀI GÒN VÀO XUÂN
Những bước chân nắng vẫn rầm rập hành trình trên đường phố
Ơ thế mà đã xuân
vẫn dòng xe cuồn cuộn
mấy chú đồng cô véo von lên đêm
có một người bạn vừa nhịn ăn 49 ngày liền
minh chứng lại một điều tin
sôi động và lặng lẽ
già dặn và hồn nhiên
mùa xuân cứ trào ra không cưỡng được nơi em
em trần vai khoác một mảnh nắng chiều
hình hài phương Nam
tóc xoã một giai điệu nhảy
và thơm mùi lửa cháy
em không biết em đang làm buồn
một kẻ cô đơn
hút vào nhau một dòng nhựa tươi ròng
dàn thánh ca cầu hồn cho người chết
và sự sống lại bắt đầu bài hát
như em như thành phố vào xuân
những chai bia đen bật nắp sủi bọt trắng tinh
lại vẫn kẻ cô đơn nhớ nhà chầm chậm cầm lên một ly rét lạnh …
CÀNH ĐÀO
Ai giơ ao cành đào
Trời Sài Gòn chợt dịu
Ta nhớ gì ngoài kia
Mà cành đào cứ hồng rất thắm
Ta ngỡ gặp trong mơ
Một ngọn lửa vô hình đốt nóng
Và mùa xuân từ một phương trời lạnh
Ùa lên như một thoáng mưa qua
Ai giơ ao cành đào
Lòng ta trùng lại …
RÚT TỪ NHỮNG SỢI MÂY
Trắng muốt như sợi mây
Chảy như dòng nước nhỏ
Quây vào anh mềm những ngón tay
Em cuống quýt những cơn tình tự
Trắng muốt thế mà quẫy nhiều thế nữa
Không biết ngày mai
Sẽ thành đồ vật gì ở nơi xa xứ
Cam chịu say một kiếp ngủ dài
Vừa thoát khỏi hoang sơ trinh bạch hình hài
Như sợi khói vởn lên một khuôn mặt Ấn Độ
Cào nhức buốt chiều trắng buốt ra nỗi nhớ
Những sợi mây xuất khẩu thành thơ.
NỖI NIỀM THỦY THỦ
Không ai muốn lênh đênh mãi
Những chuyến xuyên đại dương nuốt gọn tháng ngày
Thèm lắm một ấm êm dừng lại
Vợ hiền đêm khuya, con thơ ban mai
Không ai muốn … nhưng nếu không ai
Thì con tàu chỉ còn trong tưởng tượng
Phải yêu biển hết mình mới lênh đênh cùng biển
Con tàu trôi: một mảnh đất liền trôi
Không dốt nát nào chống chọi nổi xa khơi
Mỗi con tàu một mảng nền văn hoá
Chỉ chút sơ sót thôi sẽ làm mồi cho cá
Chúng tôi thắp mình lên sáng với hải đăng
Nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ Quy Nhơn
Cũng vì Quy Nhơn con tàu ra biển cả
Cũng vì cuộc đời chúng tôi làm thuỷ thủ
Số phận buông neo số phanạ lại nhổ neo.
Quy Nhơn, 8 – 1992
NHẶT THÁNG GIÊNG
Anh nhặt lên tháng giêng
Những cánh đào rơi xuống
Xuân còn thanh tân em
Sao hồng hoa vội luồng
Sao như còn níu vường
Một chút gì trinh nguyên
Trong tả tơi tưởng tượng
Lần giao hoà đầu tiên
Giờ rắc đầy nỗi niềm
Những trái ngang thất lỡ
Cũ càng làn hương ngỡ
Vẫn còn ngan ngát đây
Anh nhặt từng rụng bay
Héo tàn không tươi nữa
Không lá cành hé nở
Chỉ còn rưng rưng buồn
Lặng lẽ ép vào đáy lòng
Dường trong thăm thẳm ấy
Nát dập kia sống dậy
Xoè thơm hơn bao ngày
Và đã về tháng hai
Và mưa phùn lành lạnh
ấm từng hơi rượu mạnh
Cánh đào nào tháng giêng…
MÂY VẪN BAY
Mây vẫn bay và trời vẫn cao
giữa Trường Sơn anh nhớ em phát khóc
vẫn A Lưới, A Sầu , suối nguồn A Sáp
mà không sao thấy được dáng em
Vẫn sông nước cầm hơi chúng mình
sao không phải là anh mà là em bạc mệnh
Thuốc độc nhiễm suốt đại ngàn đi hận
những người lính vẫn chết vì chiến tranh sau chiến tranh
Không còn thấy chết đứng cánh rừng
nhưng cũng không còn trên đời em cười nói
Bản làng dọc đường mọc lên A Lưới
màu xanh màu xanh xoá sạch hố bom
Ngỡ như hồn em trong mây lẩn quất vui buồn
trong ngõ sắn phơi rưng rưng no ấm
Đã hi sinh và đã dâng hiến
như là không như cỏ như cây
Thì còn tiếc gì không dâng nốt hôm nay
đến cạn kiệt và biết mình hạnh phúc
Mây vẫn bay như không hề thuốc độc
mây vẫn bay như không hề đạn bom
Mây vẫn bay như thế
mây vẫn bay…
13.8.2000
BẾN TẮT
Chỗ ngoặt Bến Hải đổ ra cửa Tùng
có thuyền đâu mà gọi là bến Tắt
dưới bóng dài kỷ niệm hương nghi ngút
tôi chìm trong nghĩa trang Trường Sơn
Tiếng nước reo gió réo đồi thông
đẩy tôi chìm giữa bao dòng thác lớn
hoà thanh của vô vàn quá vẵng
về một thời bi tráng Trường Sơn
Đè nặng ngực tôi xe vượt khẩu hoàng hôn
ai bẻ đôi điếu thuốc chia lần cuối
mìn thông đường chất chúa đanh dưới núi
ai cắn nát vai tôi thét trong hôn me
Những con thuyền vượt cắt mọi phong ba
họ về đây từ ngút ngàn huyền thoại
họ sừng sững giữa chiến tranh vĩ đại
nơi có tên và nơi không tên
Nghĩa trang này thánh cái bến bình yên
những con thuyền đã cập bờ lịch sử
GIỮA BẦY ĐÁ MỒ CÔI
Đục lên đá những vết thời gian
Mái tóc bạc khói sương phờ phạc
Người thợ già như trẻ thơ lưu lạc
Giữa ngàn xanh triệu tuổi đã mồ côi
Có nơi nao trên trái đất này
Đá vô dụng bỗng chốc thành của quý !
Người chen nhau vồ vập nó
Như từng bồng bột đam mê nhau
Những tảng đá – những quả trứng tròi cao
Rớt quanh núi chợt vỡ ra vàng nắng
Người thợ già thu mình dưới lán
Lặng lẽ từng nhát đục gọn đanh
Như xúc xắc như “ru – bích” khối vuông
Bí ẩn giấu những nỗi muộn phiền kỳ lạ
Người thợ già ngồi như hoá đá
Giữa bầy đá mồ côi đang cất tiếng và đời.
TỰ NGẪU XUÂN
Tuổi già xầm xập đến
Nhớ ít dần nhiều quên
Mắt thức sau cặp kính
Thân ngủ tiếng ngáy lên
Nhìn người già hơn mình
Thấy không già như trước
Nhìn người trẻ hơn mình
Biết hết ngang ngửa được
Thần xác dục vọng cướp
Thơ tuốt tướp thần hồn
Giọt rượu trong làm ngọc
Soi lên bao đau buồn
U uẩn sao vẫn còn
Mong ngày chầm chậm mất
Tình còn gì bí mật
Treo một đời mong manh.
CHÁY LẠI
Nguội lạnh những tro tàn quá khứ
chợt cháy lại thanh xuân
có hồi ức tưởng chôn cặt đáy lòng
bỗng hồi sinh và hát
nhấp nhô nhấp nhô phần phật gió lồng
nắng không khói mà xém đen tóc rối
chẳng thấy bạn bè xưa ngoài thiên nhiên
không đổi
nhưng tôi tin những người dưới đất kia vẫn
nhận ra mình
họ mừng tủi và họ vây quanh
những hàng bia vỗ về hương khói
bấy nhiêu nấm mồ bấy nhiêu ngọn núi
xa lẻ loi có một kẻ là tôi
họ trách móc họ vuốt ve và cười
– Sao này sống phí hoài như thế …
tôi ăn năn im lặng bên cây
ờ vô nghĩa sao những tháng ngày hèn đớn
và bốc cháy tự lúc nào tôi thành cây
chết đứng
giữa nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn.
ĐỘC HÀNH
Lối mòn độc hành
xanh
tôi mòn mình mình
Lối mòn độc hnàh
sáng
vui buồn phận người
Hát lời độc hành
đất
in hằn đường trường
Em cười mình mình
xích
duyên tình lòng vòng
Lối mòn độc hành
mưa
tinh cầu một trời
Tôi mòn mình mình
tôi
lối mòn độc hành.
KHÚC TUỲ HỨNG NGÀY ĐẦU NĂM
Tự bóc mình như bóc tờ lịch cuối cùng
có một khoảnh khắc tên là tự do
con yến may thoát khỏi lồng
nó đang cố hoà màu vàng của mình vào màu đàn sẻ non
bằng cách hoà giọng hót
nhưng cái vẻ đẹp vừa thoát khỏi tù ngục
cái nghệ thuật vừa được tự do
chẳng thể nào giấu được non tơ
ngày đầu năm
đặc quánh khắc giao thừa
trái đất từ cô gọn
bằng một màn hình tivi
dường như ai cũng gắng thoát khỏi thời gian cũ
bằng cách riêng của mình
con gái tôi cũng vậy
mười bảy tuổi ra đường đêm cuối năm
lẫn vào đám đông tưởng chừng không tách nổi
lại lặng lẽ trở về nhà một minh flúc một giờ khuya
bình minh mới đang liếm dần đêm cũ
tôi cũng định vụt chạy sang ngay
nhưng không hiểu sao cứ dại khờ quay đầu lại
nhận vào ngực mũi tên
cái nhìn xuyên thế kỷ.
BIỆT TRĂM NĂM
Chắp tay lạy thế kỷ anh
thế kỷ cuối, hai ngàn năm Chúa trời
chắp tay lạy thế kỷ tôi
chiến tranh bão gió bời bời năm châu
địa cầu sao vẫn bắn nhau
yêu thương chiu chắt khổ đau tràn trề
chắp tay lạy cả bốn bề
có còn ai giữ ước thề khát khao
mong người sớm tôi có nhau
thật thà sống tựa cỏ rau thật thà
chắp tay lạy cả biển xa
núi cao đồng ruộng hiền hoà quê hương
chắp tay lạy cả mười phương
phương nào cũng có bạn thương, người chờ
chắp tay khấn một câu thơ
thời gian khép lại ngày mơ tới gần
chắp tay xin một đầu xuân
thiên kỷ mới, thế kỷ tân niên về
chắp tay xin mãi đam mê
tình yêu không tuổi ngô nghê kiếp mình …
Xuân 2001
PHÉP SIÊU CỘNG
Cộng tuổi anh cùng tuỏi em rồi chia đôi
anh đủ trẻ để đươvj mời đi Mỹ
nhưng ngay cả khi mình có nhau
cũng đâu phải để rồi lại chia đôi
chỉ là để tạo một góc yêu nhỏ bé
O
“anh yêu em đến chừng có thể “
tuổi càng cao lên càng gần Put – Skin hơn
chàng thi sĩ yểu mệnh kia đầu súng
vì tình lại choanh mạnh mẽ
yêu là sinh yêu là sống tận cùng
O
chỉ cần có em, anh chẳng cần thêm gì
trên trái đất đáng thương
trái đất giật giành từ bao giờ thế
khi ta bay vào nhau thành phép siêu cộng
là khi máy bay khủng bố đâm thẳng vào nước Mỹ
hạnh phúc và khổ đau chỉ khoảng khắc thôi
O
chỉ tình yêu bất diệt đời đời
chỉ tình yêu mãi mãi sinh sôi.
Đêm 11- 9 -2001
digital-glamour said
Glamour Photography Agency
hey great stuff